Cuối cùng, khi Thạch Chí Kiên định cúp điện thoại, Lư Nhã Văn bỗng nhiên nói: "Thạch tiên sinh, ta có lời muốn nói với ngươi.”
"Có lời gì ngươi cứ nói." Thạch Chí Kiên hơi ngẩn người.
"Cái này..." Lư Nhã Văn hơi xấu hổ: "Cảm ơn ngươi đã giúp đỡ ta trong thời gian qua. Còn nữa, cảm ơn ngươi đã bỏ tiền ra chữa bệnh cho mẹ ta. Bây giờ bà khỏe rồi, bà nhắn ngươi khi nào rảnh rỗi thì đến nhà ta ăn cơm.”
Lúc nói ra những lời này, Lư Nhã Văn cắn môi, dồn hết can đảm.
Một nữ hài mời một chàng trai đến nhà ăn cơm, còn mượn cớ là mẹ nàng mời, ý tứ thật rõ ràng.