Ánh mắt Lôi Lạc như chim ưng nhìn thẳng vào Thạch Chí Kiên.
Sau khi lên chức, chưa từng có người nào dám từ chối hắn thẳng thừng ngay trước mặt như vậy. Huống chi hắn còn chủ động đưa ra lời đề nghị nhận Thạch Chí Kiên làm em nuôi. Đây đã là nể mặt đối phương lắm rồi.
Nhưng bây giờ Thạch Chí Kiên lại làm hắn mất mặt.
Là cấp dưới của Lôi Lạc, Trư Du Cao và Trần Tế Cửu là người hiểu rõ tâm tư của Lôi Lạc nhất. Lúc này, Trư Du Cao nách kẹp cặp công văn bước ra cười nói: “A Kiên, có phải ngươi nói sai rồi không? Lạc ca hiếm khi nhận người khác làm em nuôi lắm.” Vừa nói hắn vừa chỉ Trần Tế Cửu: “Giống như tên gia hỏa này này, theo Lạc ca ba năm, muốn làm em nuôi đến phát điên nhưng Lạc ca lại chướng mắt hắn.”
Thạch Chí Kiên nhìn Lôi Lạc.