“Ha ha, đúng là chỉ có ngươi mà thôi.” Nhan Hùng mỉm cười âm hiểm. Hắn xem như hiểu ra, Lôi Lạc có thể có được ngày hôm nay, tất cả đều nhờ tên Bì Đặc Kiên này. Uổng công cho lúc trước mắt của hắn bị mù.
Ngay sau đó, Hàn Sâm và Lam Cương cũng tiến lên bắt tay Thạch Chí Kiên. Thạch Chí Kiên chỉ tuỳ ý trò chuyện vài câu rồi quay sang nói với Nhan Hùng: “A, thanh tra Nhan, nơi này có một người mà không biết ngươi có quen không? Nghe nói là con nuôi của ngươi.”
Nhan Hùng đương nhiên đã nhìn thấy Tưởng Khôn đang giống như chày gỗ đứng đó, hận không thể cho người khiêng đối phương đi, nhưng Thạch Chí Kiên lại kéo chủ đề về chuyện này.
“Đúng rồi, thanh tra Nhan, người kia có phải là con nuôi của ngươi không? Hắn đến đây làm gì nhỉ?” Lôi Lạc kẹp điếu xì gà chỉ vào Tưởng Khôn, phun ra một làn khói về phía Nhan Hùng.
Lôi Lạc là người gì chứ? Hắn đã biết rõ chuyện gì xảy ra. Dù sao, dùng trận thế này đến chúc mừng người khác khai trương, bốn chánh thanh tra bọn hắn trước đây cũng làm không ít.