“Ta không có kể chuyện cười, ta đang nói thật. Không tin ngươi cứ việc đến gần một chút, ta không có vấn đề gì đâu. A đúng rồi, ngươi có biết ai tên Long ca không?” Thạch Chí Kiên đột nhiên hỏi.
“Long ca nào?” Tưởng Khôn cảm thấy đầu óc của Thạch Chí Kiên có bệnh.
“Long ca của Côn Sơn đấy. Hắn rất sắc bén, phách lối cuồng vọng giống như ngươi. Động một chút không rút súng thì rút dao, nhưng cuối cùng kết quả lại rất thảm.”
Tưởng Khôn nổi giận, ngay sau đó lại bật cười, đưa tay chỉ vào Thạch Chí Kiên: “Ngươi đang chọc giận ta đúng không? Ta biết tên khốn ngươi không có ý tốt. Ta sẽ không tùy tiện bị ngươi chọc giận như vậy đâu.”
Đỉnh gia bên cạnh nhìn thấy, lập tức nói với Đại Thanh Hùng: “Đây là Kiên ca mà các ngươi sùng bái không thôi đấy sao? Ngay cả đám phán cũng không biết, hắn làm được cái quái gì thế.”