Thạch Chí Kiên nói xong, nhìn Thẩm Bích với ánh mắt ẩn ý: "Nếu ta thâu tóm được bất động sản Lợi thị, trong cổ phần của bất động sản Lợi thị sẽ có 30% là của ngươi. À không, phải nói là của con gái ngươi mới đúng. Nàng sắp lấy chồng rồi phải không? Vừa hay lấy đó làm của hồi môn.”
Thẩm Bích cười: "Đây là một ý kiến hay.” Hắn dừng lại một chút, rồi nói: "Nhưng ta muốn nói với ngươi một điều, câu này ta cũng đã nói với Lợi Triệu Thiên nhiều lần rồi. Ta làm việc luôn luôn chỉ nhận tiền, không nhận người. Cho dù ngươi thật sự thâu tóm được bất động sản Lợi thị, tương lai có gặp chuyện gì, ta cũng sẽ đứng nhìn, thậm chí còn đạp lúc ngã.”
"Hiểu rồi. Đây chính là đặc điểm của các nhà tư bản, à không, phải nói là người làm trong ngành tài chính. Nhưng mà, ta thích.”
Nghe vậy, Thẩm Bích đứng dậy, chỉnh lại áo vest nói: "Phải nói là, cuộc trò chuyện của chúng ta hôm nay rất vui vẻ. Nhưng ngươi muốn dùng 30 triệu để thâu tóm bất động sản Lợi thị, sau đó kiểm soát Cửu Long Thương thì phải chờ một chút, chờ đến khi giá cổ phiếu của bất động sản Lợi thị thấp hơn giá phát hành, gần như trở thành giấy lộn rồi mới được. Như vậy ngươi bỏ ra 30 triệu, ta mới có thể giải thích với ngân hàng được.”
"Hiểu rồi." Thạch Chí Kiên cũng đứng dậy, cười nói: "Ta không có sở thích gì đặc biệt, thích nhất là thu mua phế phẩm.”