Thạch Chí Kiên và Từ tam thiếu quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy Lợi Triệu Thiên tay cầm ly sâm panh, đang cười như không cười nhìn bọn hắn, khóe miệng lộ vẻ giễu cợt.
Bên cạnh Lợi Triệu Thiên còn có rất nhiều người, bao gồm chủ tịch của HSBC Thẩm Bích, chủ tịch ngân hàng Viễn Đông Khâu Đức Cân, ông trùm Thiệu Thị Thiệu Nghị Phu, ông trùm xe bus Cửu Long Lôi Tuyệt Khôn, Trường Giang Thực Nghiệp Lý Giai Thành… tất cả đều là “bá chủ một phương” ở Hồng Kông.
“Từ thiếu gia thật là nhàn nhã, đến chuyện đánh tiểu nhân cũng làm, hơn nữa còn đánh ta, thật là thú vị.”
Từ tam thiếu ngượng ngùng, huých vai Thạch Chí Kiên, nhỏ giọng nói: “Ngươi nói gì đi.” Chủ yếu là bên cạnh Lợi Triệu Thiên có quá nhiều nhân vật lớn, Tam thiếu bị dọa sợ rồi.
“Lợi tiên sinh khỏe chứ?” Thạch Chí Kiên bước lên trước, giúp Từ tam thiếu đỡ đòn tấn công của Lợi Triệu Thiên.