Tưởng Khôn bình thường qua lại với Đấu Kê Cường không tệ, thỉnh thoảng còn đi uống bia ôm.
Tưởng Khôn mỉm cười, nhận lấy một ly rượu whisky từ tay Đấu Kê Cường, uống một hơi cạn sạch rồi trả lại cái ly cho đối phương: “Cường ca, ngươi đừng có phàn nàn nữa. Ngươi có biết vì sao Nhan gia lại thích mang A Quý ra ngoài xã giao mà không phải ngươi không? Bởi vì ngươi thích lải nhải quá.”
Đấu Kê Cường bĩu môi: “Tên khốn A Quý kia chỉ biết nịnh bợ Nhan gia, chứ thực sự thì hắn không thể làm gì được! Giống như hôm nay, nếu không phải ta canh bến tàu, người của Lôi Lạc có lẽ đã đi qua từ lâu rồi.”
Tưởng Khôn cười nói: “Lời này của ngươi đừng để Quý ca nghe thấy. Nếu không, hắn sẽ đánh ngươi mềm xương đấy.”
“Ta sợ quá. Ta theo Nhan gia đã năm năm, chẳng lẽ còn thua cái người mới đi theo ba năm như hắn?”