“Làm sao? Bây giờ còn có ai bị thanh tra Lôi dọa đến tè ra quần nữa hay không?”
Không ai lên tiếng.
Đám cảnh sát nào ngờ Tưởng Khôn lại điên như thế, một lời không hợp bắn chết người ta.
Tưởng Khôn thấy không ai lên tiếng, gương mặt nham hiểm quay đầu lại, cầm danh thiếp của Lôi Lạc giơ lên với Thạch Chí Kiên, như đang thị uy xé danh thiếp thành hai nửa rồi vung lên không trung.
“Thật ngại quá, Lạc ca của ngươi hết mất rồi. Nếu cần, ngươi có thể nhặt lên.” Tưởng Khôn giang tay, gương mặt trêu tức.