“Không thể giả được. Ta họ Thạch, Thạch Chí Kiên.” Thạch Chí Kiên mỉm cười, móc một điếu thuốc đưa sang.
Đại Nhãn Quang nhìn cũng không thèm nhìn điếu thuốc Thạch Chí Kiên đưa tới: “Nếu ngươi đã là ông chủ, vậy thì dễ làm rồi. Chúng ta là đội thanh tra Nguyên Lãng. Bây giờ ta hoài nghi nhà máy các ngươi đang cất giấu vật phẩm buôn lậu, muốn tiến vào điều tra.”
Thạch Chí Kiên đưa điếu thuốc lên miệng của mình, vừa lấy diêm ra châm lửa vừa nói: “Vị bằng hữu này, tất cả đều là người trưởng thành, có cái gì thì cứ nói thẳng, không cần phải quanh co lòng vòng.”
“Sảng khoái nhỉ! Nếu ngươi đã nói như vậy, ta cũng không muốn vòng vèo nữa. Ngươi muốn mở nhà máy ở Nguyên Lãng, ít nhất cũng phải chào hỏi chúng ta trước. Có như vậy, chúng ta mới cam đoan ngươi bình an khai trương vào ngày mai.”
Thạch Chí Kiên nhìn Đại Nhãn Quang, nhả ra một ngụm khói: “Thế không biết phải chào hỏi bao nhiêu tiền?”