Mắt Hào cà thọt trợn trắng, vội nói: “Vẫn còn nhiều cơ hội để ăn mà. A Kiên, không phải ngươi đang vội cho buổi khai trương ngày mai sao? Ta đã cho người chuẩn bị xong pháo hoa. Ta nghĩ lúc này ngươi nên quay về Hồng Kông, một mặt là để sắp xếp nhà máy, mặt khác cũng tiện báo tin vui cho thanh tra Lôi.”
Sợ Thạch Chí Kiên không hợp tác, Hào cà thọt còn nói: “Thanh tra Lôi thật đáng thương, bị tên khốn Nhan Hùng bức đến đường cùng. Bây giờ, chẳng những A Kiên ngươi giúp hắn giữ được vị trí chánh thanh tra, mà còn lập được công lớn, giúp cho hắn trở thành tổng thanh tra. Ta nghĩ, nếu hắn biết, nhất định sẽ rất vui.”
Thạch Chí Kiên nắm tay Hào cà thọt: “Hào ca, ngươi nói đúng. Thật ra đêm nay sở dĩ ta có thể thành công, cũng may mà có ngươi. Nếu không có sự trợ giúp của ngươi, Lạc ca cũng không thể một bước ngồi lên chiếc ghế tổng thanh tra.”
“Cho nên, Hào ca ngươi cứ yên tâm, chờ ta gặp được Hào ca, ta nhất định sẽ thuật lại thật chi tiết chuyện phát sinh tối nay cho hắn biết. Ba triệu của ngươi tuyệt đối không phí công.”
Hào cà thọt cực kỳ cao hứng, cảm thấy Thạch Chí Kiên tuổi còn trẻ mà lại rất cáo già, nói đến giọt nước không lọt.