"Thạch... Thạch Chí Kiên... à không, Thạch tiên sinh mới đúng." Kim Nha Bỉnh vội vàng nặn ra nụ cười nịnh nọt, cái lưng vốn thẳng tắp cũng cong xuống ba phần.
Tên nhân viên phục vụ bên cạnh xem như đã hiểu rõ, ông chủ của mình trước mặt vị Thạch tiên sinh này chỉ có một chữ "sợ". Cậu ta nhịn không được lại liếc nhìn Thạch Chí Kiên thêm vài lần, chỉ thấy Thạch Chí Kiên dường như còn nhỏ tuổi hơn mình, nhưng khí thế không thể xem thường, nhất là ánh mắt rất sắc bén, cho dù hắn đang cười tủm tỉm, cũng khiến người ta không rét mà run.
Thấy Kim Nha Bỉnh sợ hãi đến mức mặt mày tái mét, Thạch Chí Kiên bèn mỉm cười, vươn tay vỗ vai hắn: "Không cần sợ, ta chỉ đến đây ủng hộ, tắm rửa một chút thôi."
Kim Nha Bỉnh vội vàng gật đầu: "Vâng vâng vâng. Đợi lát nữa ta sắp xếp cho ngươi một phòng VIP."
Thạch Chí Kiên gật đầu, không từ chối ý tốt của Kim Nha Bỉnh, thuận miệng hỏi: "Nơi này của ngươi lớn cỡ nào?"