“Đúng vậy, họ Chiêm kia là một con sói đói không quen ăn.” Thái Phùng Xuân thêm mắm thêm muối: “Hắn chẳng những mắng ngươi mà còn mắng mẹ của ta, nói mẹ yêu ngươi là mắt bị mù. Dung mạo của bà xinh đẹp như vậy, còn ngươi thì vừa già vừa xấu.”
Mẹ của Thái Phùng Xuân là vợ nhỏ của Thái Vạn Lâm. Mặc dù là vợ nhỏ nhưng Thái Vạn Lâm rất yêu thương nàng.
Nhất là tuổi tác của hai người chênh lệch rất lớn. Khi sinh Thái Phùng Xuân, vợ của hắn mới mười tám, còn hắn thì đã hơn bốn mươi.
Vợ xinh đẹp như hoa, hắn lại tuổi già sức yếu, khó tránh khỏi phương diện sinh hoạt có chút không hài hòa, trong lòng Thái Vạn Lâm có chỗ áy náy.
Lúc này, nghe Chiêm Triệu Đường nhục mạ mình, Thái Vạn Lâm tức giận vỗ bàn: ‘Tên họ Chiêm kia quả thật chẳng phải thứ tốt. Ngay cả đời sống cá nhân của người ta mà cũng muốn quản.”