“Thôi đi, ngươi khó nuôi lắm. Ngươi vừa ăn nhiều, còn mua nhiều. Ngươi thấy vị Chiêm thiếu gia kia không? Hồng quang đầy mặt, một thân hàng hiệu, có vẻ là người có tiền. Ngươi đi theo hắn, ăn uống no say tốt biết bao nhiêu.”
“Nhưng hắn xấu quá, tặc mi thử nhãn. Ta vừa nhìn thấy đã cảm thấy buồn nôn.”
“Thôi đi, chúng ta đi. Sau này, ta sẽ tìm người đẹp trai giống ta cho ngươi.” Thạch Chí Kiên vừa nói vừa đưa tay kéo Đới Phượng Ny đi.
Người chung quanh tập trung càng lúc càng nhiều. Thạch Chí Kiên không muốn phức tạp, cho nên hắn mới kéo Đới Phượng Ny rời khỏi hiện trường.
Đới Phượng Ny lại là loại người không thích dàn xếp ổn thỏa. Khi nàng rời đi, nàng vẫn không quên thè lưỡi với Chiêm Bằng Phi, lại còn quơ nắm đấm, dùng tiếng Quảng Đông mắng: “Mẹ kiếp ngươi.”