Yamamoto Yoko không phải người hiền lành. Giữ lại hắn sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.
Nghĩ đến đây, Thạch Chí Kiên mỉm cười, bước đến đỡ Yamamoto Yoko đứng dậy: “Giám đốc Yamamoto làm như vậy quá khách sáo rồi. Người Trung Quốc chúng ta có câu, dưới đầu gối nam nhân là vàng, không thể tùy tiện quỳ trước người khác.”
Yamamoto Yoko cố rặn ra nước mắt, cảm động nói: “Thạch tiên sinh, ngươi nói như vậy làm ta cảm động quá.”
Thạch Chí Kiên tiến sát bên tai hắn, nói khẽ: “Cảm động thì không cần. Ngươi có biết Câu Tiễn không? Muốn học theo hắn nằm gai nếm mặt à?”
Yamamoto Yoko ngây ra; “Ta không biết ngươi nói vậy là có ý gì?”