Tiểu Thương mỉm cười, môi đỏ nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu: “Akio Morita tiên sinh cân nhắc liên tục. Trước kia hắn đồng ý trả một triệu đô la Mỹ, bây giờ hắn tăng thêm một triệu nữa. Hai triệu mua đứt bằng sáng chế của ngươi, như thế nào?”
Thạch Chí Kiên dùng đũa gắp một lát cá sống, chấm mù tạc rồi bỏ vào trong miệng: “Ngươi có biết không, ban đầu ta ăn không quen mấy thứ này. Mùi vị mù tạc quá nồng. Nhưng ta ở Nhật Bản nhiều ngày như vậy, bây giờ ta ăn cũng quen rồi.”
Hắn nhìn Tiểu Thương, nói tiếp: “Thói quen là do dưỡng thành, cũng là do bị ép ra ngoài. Vì thế, khẩu vị của ta bây giờ rất lớn.”
Tiểu Thương cầm ly rượu, nhướng mắt nói: “Thạch tiên sinh, ngươi thật sự cho rằng dựa vào dư luận là có thể giúp ngươi quảng bá karaoke sao?”
Thạch Chí Kiên gật đầu. Hắn đặt đũa xuống, dùng khăn tay lau miệng: “Nếu Akio Morita tiên sinh đã phái ngươi đến đây, ngươi hẳn phải biết tình huống cụ thể. Bây giờ ta đang hợp tác với công ty Kim Long ở Yokohama thu mua linh kiện điện tử của công ty Sony với giá trị hàng triệu đô la Mỹ. Nếu lắp ráp hết số linh kiện này sẽ là mười nghìn dàn máy karaoke.”