“Tên đáng chết Thạch Chí Kiên.” Đới Phượng Ny cắn răng, cắn vào tay Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên đau đến mức nhe răng trợn mắt, cố gắng chịu đựng cơn đau nhỏ giọng ghé sát bên tai Đới Phượng Ny: “Việc đã đến nước này chỉ có thể ủy khuất ngươi, ngươi sùi bọt mép ra đi.”
Đới Phượng Ny nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi phải cảm ơn ta như thế nào?”
“Ngươi có thể đưa ra ba điều kiện. Đến lúc đó ta nhất định sẽ thỏa mãn ngươi.”
“Một lời đã định.”