Thạch Chí Kiên vội đỡ lấy Bảo Nhi.
Bảo Nhi nói: “Cậu út, ngươi nâng ta cao một chút đi.”
Thạch Chí Kiên nâng Bảo Nhi lên.
Bảo Nhi mỉm cười, nhìn bầu trời đêm đầy pháo hoa.
Hào cà thọt quệt miệng, nói với Thạch Ngọc Phượng: “Này, lần sau ngươi nhớ phải chú ý, đừng có chen chen lấn lấn. Ta không phải loại dễ trêu.”