Đới Phượng Ny bĩu môi: “Tên nhà báo khốn kiếp. Hắn cho rằng bổn tiểu thư sẽ thiếu tiền hắn sao? Nếu không phải ta bảo hắn viết nhiều bài chửi Thạch Chí Kiên nhiều hơn, ta cũng không đồng ý trả nhiều tiền như vậy đâu.”
Đới Phượng Niên bó tay: “Phượng Ny, ta hy vọng ngươi hiểu rõ tình trạng của chúng ta. Chúng ta của hôm nay không giống như ngày xưa. Trước kia ngươi dùng tiền có thể vung tay quá trán, ta mặc kệ ngươi, nhưng bây giờ mỗi một đồng chúng ta dùng đều giống như trên lưỡi dao.”
“Bây giờ không phải ta đang dùng lưỡi dao hay sao? Mài dao xoèn xoẹt, làm thịt tên khốn Thạch Chí Kiên kia.” Đới Phượng Ny khó chịu nói.
Dừng một chút, Đới Phượng Ny nói tiếp: ‘Thật ra, đại ca, có câu ta muốn nói với ngươi từ lâu rồi. Từ sau khi ngươi thua tên Thạch Chí Kiên kia, ngươi chẳng khác nào ông già, suốt ngày nặng nề, chẳng thú vị gì cả.”
“Ngươi nói cái gì?” Đới Phượng Niên tức giận hỏi lại.