Thạch Chí Kiên ngừng lắc lư cái ly, ngẩng đầu nhìn tên răng hô rồi nói với Trần Huy Mẫn đằng sau: “Ngươi khác không tôn trọng ta thì thôi, nếu ngay cả loại tiểu nhân vật như hắn cũng có thể mắng ta, ngươi nói phải làm sao đây?”
Trần Huy Mẫn đứng ra: “Dễ thôi, ta giúp ngươi đánh rụng răng chó của hắn.”
Thạch Chí Kiên mỉm cười: “Rất tốt, ta rất thích răng hô của hắn. Ba phút có đủ không?”
“Không cần, một phút thôi.” Trần Huy Mẫn vừa nói xong, chỉ thấy hai tay của hắn bỗng nhiên vỗ bàn một cái, cả người bay lên không giống như chim ưng nhào đến tên răng hô.
Không đợi tên răng hô kịp lấy lại tinh thần, Trần Huy Mẫn đã rơi xuống đất đứng bên cạnh hắn, tay trái túm vào lưng tên răng hô rồi đập mạnh hắn xuống bàn ăn, tay phải quơ cây nến đồng trên bàn ăn nện xuống miệng đối phương.