Từ Thế Kiến bị Từ tam thiếu nói đến mặt đen lại, lập tức quay sang nói với Từ lão thái gia: “Cha, ngươi nhìn đi, tam đệ hắn…”
Không đợi Từ Thế Kiến nói hết lời, Từ lão thái gia đã cầm đũa gõ bát cơm: “Ăn cơm thôi.”
“Ơ?” Từ Thế Kiến ngây ra. Trước kia, nếu tam đệ có thái độ như vậy, nhất định sẽ bị lão thái gia mắng chết, nhưng bây giờ…
Từ tam thiếu cười hì hì một tiếng, nhìn đại ca vẫn còn đang ngẩn người: “Ngươi không nghe thấy hay là lỗ tai bị điếc? Cha bảo ngươi ăn cơm, ý là câm miệng lại đó.”
“Ngươi cũng ăn cơm đi.” Từ lão thái gia nguýt hắn một cái.