Nhưng không chờ hắn nói hết câu, mắt của hắn đã trợn tròn, ngơ ngác nhìn bản vẽ trong tay, sau đó ngẩng đầu nhìn Phì Tử Khôn: ‘Tiên sinh, ngươi không đùa ta chứ? Đây mà gọi là họp báo à? Các ngươi có phải tìm nhầm địa chỉ rồi không? Đây là sân thể thao hoặc vũ trường cỡ lớn mới đúng.”
Phì Tử Khôn vỗ vai của hắn: “Vừa rồi ngươi nói hết thảy đều là trò trẻ con, vậy vất vả cho ngươi xế chiều ngày mai bố trí hội trường cho thật tốt.”
“Không phải chứ tiên sinh.” Ngươi phụ trách nhìn thấy Phì Tử Khôn muốn đi, vội kéo cánh tay Phì Tử Khôn lại, khổ sở nói: “Tình huống này quá lớn, chỉ trong một ngày chỉ sợ chúng ta không giải quyết được.”
“Có chơi có chịu.” Phì Tử Khôn thâm ý nói.
“Chỉ cần làm xong, buổi trình diễn thời trang của Thần Thoại chúng ta sẽ tổ chức ở khách sạn các ngươi, ok?” Phì Tử Khôn khoa tay với người phụ trách.