“Bây giờ, điều khiến cho ta cảm thấy hiếu kỳ nhất là tên Thạch Chí Kiên kia có thật sự hợp tác với nhà họ Hoắc khai thác Thuyên Loan hay không. Dù sao mảnh đất đó vốn thuộc về ta, ta đã giữ nó rất lâu. Haiz, thôi đừng nhắc đến nữa.” Lý Giai Thành tức giận buông đũa xuống, vẻ mặt buồn thiu.
Bàng Bách Xuyên an ủi hắn: “Tên Thạch Chí Kiên gian xảo vô cùng. Nói thật, lần này chúng ta đối nghịch cũng là một tay hắn ở đằng sau thúc đẩy.”
Lý Giai Thành bưng tách trà lên nhấp một ngụm: “Chỉ tiếc bây giờ hắn bước lên con thuyền lớn nhà họ Hoắc, muốn đánh lén hắn cũng không dễ dàng gì.”
“Ông chủ Lý, người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê. Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.” Bàng Bách Xuyên cố ý khoe khoang một chút, sau đó hắn bưng tách trà lên uống một hớp rồi nhìn Lý Giai Thành, nói: “Trong giới kinh doanh không có sự nhân từ. Ngươi là người hiền lành, lúc nào cũng quan tâm đến hậu bối, không thích xuống tay với bọn hắn, nhưng ngươi làm như vậy sẽ bị thua thiệt.”
“Cũng không còn cách nào, ta không đành lòng mà. Cho dù Thạch Chí Kiên hắn lừa ta, lấy đất của ta, nhưng ta vẫn muốn dùng lễ để tiếp đón.”