Lúc này, Lê Uyển Hoa đã cầu nguyện xong. Sau khi rửa tay, nàng bắt đầu đan khăn quàng cổ.
Trước kia, nàng chưa từng làm mấy chuyện như vậy, cảm thấy việc đan lát không chỉ lãng phí thời gian mà còn lãng phí sức lực. Nhưng bây giờ, thứ nhiều nhất của nàng là thời gian rảnh rỗi.
Sau khi chuyển đến đây, nàng không biết đã đan bao nhiêu khăn quàng cổ, khăn trùm đầu và găng tay, mỗi chiếc sẽ được bán tại các cuộc đấu giá từ thiện và quyên góp cho các trại trẻ mồ côi hoặc tổ chức từ thiện Công giáo.
Những món đồ của nàng bán được rất nhiều tiền. Nàng cũng biết người mua đồ của nàng là chồng mình, Hà Hồng Thân.
Một nam nhân không còn dành trái tim cho mình thì chỉ có thể dùng tiền để bù đắp.