“Nếu Hoắc thiếu cảm thấy khó xử thì thôi vậy.” Thạch Chí Kiên lấy lui làm tiến: “Có vẻ bài hát này ta phải mất mấy ngày mới viết xong.”
“Đừng mà. Ta sẽ giúp ngươi giải quyết. Ngày mai ngươi cứ đến, chúng ta nghéo tay, một lời đã định.” Hoắc Chấn Đình vội nghéo tay với Thạch Chí Kiên, ký kết bằng miệng.
Không bao lâu nữa là sinh nhật của Hà Hướng Anh, hắn nhất định phải chuẩn bị bài hát kỹ càng.
“Như vậy chẳng phải làm khó cho ngươi rồi sao? Ta là người tốt, còn ngươi lại là bạn của tam thiếu.”
“Không làm khó dễ.” Hoắc Chấn Đình trả lời rất rõ ràng: “Ta bị người ta áp chế đã quen. Từ đại ca hắn bình thường không ít lần làm như vậy mà.”