Thạch Chí Kiên bước chân lảo đảo say khướt rời khỏi hộp đêm Lệ Trì, sau đó vẫy tay với Lạc Đà ca, nhờ gọi giùm một chiếc xe kéo.
Lạc Đà ca giúp đỡ gọi xe, Thạch Chí Kiên lên xe, sau đó móc ra tờ một trăm đô la Hồng Kông ném cho Lạc Đà ca, coi như tiền boa.
Lạc Đà ca mừng rỡ, không ngừng cúi đầu khom lưng với Thạch Chí Kiên đã ngồi xe kéo rời đi. ‘Cảm ơn Thạch tiên sinh, cảm ơn Thạch tiên sinh.”
Lạc Đà ca nhìn Thạch Chí Kiên đã đi xe, quay đầu lại định nhét tờ một trăm đô la Hồng Kông vào túi quần của mình, thiếu chút nữa đụng vào một người. Hắn đang định há miệng mắng to, chợt nhìn thấy là ông chủ Winzerton của mình, không khỏi sợ hãi nói: “Thật ngại quá, ông chủ, không biết ta có đụng vào ngươi hay không?”
Winzerton nhìn cũng không thèm nhìn hắn, chỉ hỏi: “Tên họ Thạch kia có say không?”