“Luật sư Hồ, ngươi đừng tức giận. Theo ta nghĩ, những gì Thạch tiên sinh làm vừa nãy là do tính khí thất thường thôi.”
Trên xe, Trang Gia Tuấn lựa lời nói với Hồ Tuấn Tài.
“Một khi người này tức giận, hắn sẽ làm rất nhiều chuyện trái với lương tâm. Nhưng nói đi thì cũng nói lại, đại luật sư tuấn tú lịch sự giống như luật sư Hồ, ta lúc nào cũng ngưỡng mộ và kính trọng.”
“Thật sao?” Hồ Tuấn Tài thông qua lời này của Trang Gia Tuấn tìm được một chút tự tin. Hắn dùng tay vuốt mái tóc chẻ ngôi giữa của mình: “Ta vẫn luôn tự ti mặc cảm, không ngờ Trang thiếu lại coi trọng ta như vậy.”
“Đâu có, đâu có. Ta và anh rể của ta đều rất quý tài.” Trang Gia Tuấn thấy cảm xúc của Hồ Tuấn Tài đã tốt hơn: “Nếu luật sư Hồ không ngại, ta muốn mời ngươi uống một ly. Đằng trước cách đây không xa có một quán rượu nhỏ, rất khiêm tốn, nhưng rượu ở đó lại rất ngon, hoàn cảnh cũng tốt. Không biết luật sư Hồ có nể mặt không?”