Không đợi Thạch thái công nói hết lời, Thạch Chí Kiên đã bước lên, nhẹ nhàng nói một câu bên tai hắn: “Con nuôi thì cũng là con. Nếu ngươi đã có lòng, cần chi phải đuổi hắn ra ngoài?”
Sắc mặt của thái công đột nhiên trắng bệch.
Thạch Chí Kiên nói tiếp: “Ngươi cho rằng bốn vị thanh tra kia đến đây là để chúc thọ cho ngươi à? Bọn hắn đến đây là muốn giải quyết chuyện công đoàn, mang nhà họ Thạch ra làm pháo hôi.”
Mí mắt Thạch thái công giật giật, không khỏi kinh ngạc.
“Hôm nay ta cứu nhà họ Thạch một mạng, sau này không ai nợ ai nữa.” Thạch Chí Kiên nói xong, hắn kéo dài khoảng cách với Thạch thái công, khom người chào thái công thật sâu: “Thái công, chúc ngươi phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.”