Hắn đang định ngăn cản, Thạch Ngọc Phượng đã khập khiễng bước qua bên đó.
“Chị, ta thấy không cần, cứ gọi một hai người là được.”
“Được cái đầu ngươi đấy. Nhiều người thì sức lớn.” Thạch Ngọc Phượng không chút do dự cầm chày gỗ gõ mạnh vào cái đồng la của từ đường.
Đông đông đông.
“Người trong thôn đến đây đi.”