Thạch Ngọc Phượng nghĩ đến đây, nàng nằm trên giường lăn lộn khó ngủ, trong đầu chỉ là toàn hình ảnh áo gấm về làng, ra oai với đám người ngày xưa đã khinh thường gia đình nàng, khiến bọn hắn phải giật cả mình, ngạc nhiên đến rớt cả quai hàm.
“Ha ha ha.” Thạch Ngọc Phượng ôm đầu gối giống gà mẹ đẻ trứng, cười thầm trên giường.
“Mẹ, ngươi sao vậy?” Bảo Nhi bị nàng đánh thức, mơ mơ màng màng mở to mắt rồi lại xoa mắt nhìn mẹ.
Thạch Ngọc Phượng một tay kéo con gái, nói với Bảo Nhi: “Vừa rồi mẹ nằm mơ, trong mơ rất nhiều người khen mẹ đẹp.”
Bảo Nhi bật cười: “Vậy ta cũng đẹp giống như ngươi.”