Quỷ Thiêm đưa tay bốc một miếng cá viên chiên ném vào trong miệng: “Băng đảng để mắt đến hắn mới dùng tiền sắp xếp cho hắn đi làm cảnh sát. Đáng tiếc, hắn không nên thân, bị người ta vạch trần thân phận không nói, ngay cả cảnh sát cũng không còn làm được, khiến cho tiền của băng đảng đầu tư vào người hắn đổ sông đổ biển hết.”
“Băng đảng nể mặt hắn đã từng góp sức, hiện tại chỉ cần hắn trả một nghìn là được. Vậy mà hai cha con các ngươi lại không chịu trả.”
Trần lão cha cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn Quỷ Thiêm: “Bây giờ làm ăn khó khăn. Tiền cá viên chiên ta bán một ngày cũng không đủ nộp phí bảo kê cho các ngươi. Các ngươi hết ăn lại lấy, cũng coi như quá con số một nghìn rồi còn gì.”
“Này, lão gia hỏa ngươi còn tính toán như vậy.” Quỷ Thiêm cũng không khách sáo: “Đừng tưởng rằng con của ngươi biết đánh thì ta sợ hai người các ngươi. Nếu hôm nay ngươi không bỏ tiền ra, ngươi có tin ta phá sạp hàng này của ngươi hay không?”
Khi nói chuyện, Quỷ Thiêm còn đưa tay hất tung cái nồi đựng cá viên chiên xuống đất.