Thạch Chí Kiên đã hiểu ra vì sao tam thiếu gia lại gọi hắn đến: “Đúng vậy, ta có chuyện rất quan trọng cần tìm hắn.”
Từ Quang Chu gật đầu: “Các ngươi đi đi, nhưng đừng đi chơi quá muộn, đi sớm về sớm.”
“Vâng.” Từ Thế Huân sảng khoái đồng ý, lấy lại tinh thần nói: “Chúng ta không phải ra ngoài chơi. Chúng ta bàn chuyện làm ăn, rất nghiêm túc.”
Từ Quang Chu không nghe hắn giải thích, chỉ vẫy tay ra hiệu bọn hắn có thể ra ngoài.
Thạch Chí Kiên và Từ Thế Huân bước ra khỏi phòng khách. Đại thiếu gia Từ Thế Kiến bước lại gần, xum xeo đấm hai chân cho Từ Quang Chu, bắt đầu hóng gió: “Cha, ta nhìn sao cũng không thấy tên Thạch Chí Kiên kia là người tốt, hành vi thì ngả ngớn, lời nói thì lỗ mãng. Tam đệ qua lại với hắn, ta cảm thấy rất lo lắng.”