“Phó giám đốc Lưu Giám Hùng nhận ba nghìn năm trăm đô la Hồng Kông một tháng. Trợ lý Belletti nhận ba nghìn ba đô la Hồng Kông một tháng.”
“Ta tốt xấu gì cũng là cấp trên của bọn hắn, tiền lương không thể thấp hơn.”
“Vậy thì ba nghìn tám đi.”
“Ba nghìn tám?” Thạch Chí Kiên có chút nhạy cảm đối với con số này.
“Chi bằng như thế này, một triệu ta nợ sẽ được khấu trừ vào lương. Cứ trừ cho đến khi hết thì thôi. Con người ta rất công bằng, tuyệt đối không kéo nợ. Nếu đến chết còn chưa trả xong thì ta sẽ bảo con trai ta, cháu ta tiếp tục. Tóm lại, đời đời con cháu của ta sẽ trả nợ.”