Nghe được tiếng mở cửa, Bảo Nhi quay đầu lại nhìn Thạch Chí Kiên, vui mừng nói: “Cậu út đã về rồi.”
Con chó đen nhỏ dưới chân cô bé cũng đứng dậy, sủa gâu gâu mừng Thạch Chí Kiên.
Thạch Ngọc Phượng bừng tỉnh, vội lau miệng, thuận tay cầm chổi lông gà trên bàn đập mạnh xuống bàn mấy cái, chân thành răn dạy Bảo Nhi: “Bài tập còn chưa viết xong, đừng hòng mà trốn việc.”
Nàng quay lại nhìn Thạch Chí Kiên: “Ngươi không nên bao che cho nó. Nha đầu này mấy ngày nay chơi đến phát điên rồi.”
“Cậu út.” Bảo Nhi tội nghiệp nhìn Thạch Chí Kiên, ánh mắt mờ nước, có vẻ như sắp khóc.