“Ngươi đúng là sắc bén.” Trần Tế Cửu giơ ngón tay cái lên với Soả Cường: “Ngươi có biết lần này nếu không có Lạc ca bảo vệ ngươi, nói súng của ngươi bị cướp cò, đoán chừng ngươi cũng phải ngồi tù giống như Hoa Liễu Cường rồi không?”
Soả Cường gãi đầu: “Cái này ta biết. Ta còn biết Lạc ca nể mặt Kiên ca cho nên mới giúp ta.”
Dừng một chút, hắn nói: “Ta vốn ngu ngốc. Sau khi tốt nghiệp trường đại học cảnh sát thì được phân công làm cảnh sát biển, không ngờ lại gặp phải chuyện buôn lậu vũ khí, là Lạc ca giúp ta chuyển sang làm cảnh sát mặc thường phục. Trong lòng ta biết rất rõ mà.”
“Ngươi không phải ngốc, là ngươi quá ngay thẳng. Cảnh sát không phải là hóa thân chính nghĩa có thể quét dọn mọi hắc ám trên thế giới này. Có đôi khi, cảnh sát còn ác hơn cả chính người ác.”
“Tế Cửu ca ngươi thì sao?”