“Bà chị, ngươi nói cái gì? Ta nghe không lầm chứ.” Thạch Chí Kiên mở to mắt nhìn Thạch Ngọc Phượng.
Thạch Ngọc Phượng trút thức ăn thừa trong mâm vào trong một cái bát, ngoài miệng nói: “Không nghe lầm đâu. Ta hỏi ngươi, trong hai người này, ngươi cảm thấy người nào phù hợp?”
“Chẳng ai phù hợp cả.” Thạch Chí Kiên lau miệng, không muốn ăn cơm nữa: “Chị, ngươi tốt như vậy, lại xinh đẹp. Hai người bọn hắn làm sao xứng với ngươi?”
Thạch Ngọc Phượng cũng không ngẩng đầu lên, dồn thức ăn vào cùng một chỗ: “Ta tốt như vậy sao? Trước kia, ta được người ta tặng cho danh xưng Thạch Giáp Vĩ nhất chi hoa, nhưng ta biết là mọi người đang cười chê ta.”
“Ta làm bộ không biết, còn đắc ý là vì sao? Bởi vì ta biết bọn hắn cười nhạo ta thì sẽ không cười nhạo ngươi nữa.”