Năm nay Linh tỷ ba mươi mấy tuổi, sắp chuẩn bị bước sang trạng thái gái già. Bình thường nàng ở Đới gia làm mấy công việc vặt, cũng chẳng có gì giải trí, khó có lúc được nam nhân tán dương mình. Nàng không nhịn được, mặt mày hớn hở: “Ngươi cũng đẹp trai không kém. Không ngờ bình thường ngươi lấm la lấm lét như vậy lại có ánh mắt như thế.”
Sư gia Tô học theo cách biểu hiện của minh tinh Tạ Nguyên trên phim, giống như chim cút đứng ngoài cổng, một tay khoác lên cánh cửa, một tay nâng cằm của Linh tỷ, nhìn thẳng vào mắt Linh tỷ: “Tin ta đi, chẳng mấy chốc ta sẽ phát tài. Đến lúc đó, ta sẽ dẫn ngươi đi mua túi xách, mua bánh bao thịt nướng, bánh bao nhân hạt sen, bánh bao nhân đậu, mua hết tất cả cho ngươi.”
“Có lòng là tốt rồi.” Linh tỷ lại cắn một miếng táo, ném ánh mắt khêu gợi cho sư gia Tô.
Sư gia Tô lập tức cầm quả táo trong tay Linh tỷ, chậm rãi đưa lên miệng cắn một cái, sau đó liếm bờ môi nói: “Ngọt thật.”
Toàn thân Linh tỷ như nhũn ra, yếu ớt nói: “Đáng ghét quá. Ngươi còn không nhanh qua đó. Nếu không, đại tiểu thư đánh gãy chân của ngươi đó.”