Sư gia Tô đứng trên sân khấu, tâm trạng cực kỳ vui vẻ. Hắn cho rằng mình đã trở thành người làm phim. Sau này, khi những minh tinh kia nổi tiếng cũng có một phần công lao của hắn. Hắn có thể mặt dày mà nói: “Là do lão tử nâng đỡ,”
Thấy tình thế đã được định đoạt, Thạch Chí Kiên giao sân khấu lại cho đám người Trâu Văn Hoài, Hà Quan Xương xử lý.
Đám người Trâu Văn Hoài ở bên cạnh quan sát lâu như vậy, hẳn cũng học được hai ba thành công phu của hắn, đây là thời điểm thích hợp để thử sức.
Có tấm gương Thạch Chí Kiên, đám người Trâu Văn Hoài cũng bắt đầu bước vào trạng thái đỉnh cao, thậm chí không cần soạn thảo bất kỳ lời nói dối nào, mỗi người đều trở nên mặt dày hơn người kia. “Nhanh lên, chỉ có mười danh ngạch mà thôi.”
“Còn tám cái.”