Hắn làm việc trong nhà máy, thường có tiền là tiêu, chẳng tiết kiệm được đồng nào, mười nghìn đô la còn nhiều hơn cả một năm lương của hắn!
“Không chỉ ngươi, bọn họ cũng vậy!” Ước Hàn chỉ vào ba người đồng nghiệp đứng sau Khố Kỳ.
“Chúng ta cũng có, cũng là mười nghìn sao?” Cả ba người đều ngạc nhiên chỉ vào mũi mình.
“Tất nhiên rồi!” Ước Hàn mở ngăn kéo, lấy ra bốn phong bì lớn, mỗi phong bì đựng một xấp đô la, ném qua nói: “Đây là tiền cọc, mỗi người năm nghìn đô la! Sau khi thành công sẽ nhận nốt năm nghìn còn lại!”
Bốn người Khố Kỳ trố mắt, khó tin nhìn chằm chằm vào số tiền đó.