“Thế nhưng…” Tô Ấu Vi do dự một chút, hai tay lại ôm đầu gối: “Nếu chẳng may ta đi, máy móc của nhà máy xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?”
“Làm sao là làm sao? Hơn nữa, không phải ngươi đã dạy lại kỹ thuật sửa chữa cho một số người rồi à? Sư phụ dẫn vào cửa, tu hành ở mọi người. Ngươi không để bọn hắn chịu trách nhiệm một lần, biết khi nào bọn hắn mới tiến bộ được?”
Tô Ấu Vi đỏ mặt: “Ta không phải sư phụ, ta chỉ dạy bọn hắn sửa chữa máy móc mà thôi.”
Hồ Tu Dũng cười nói: “Nha đầu ngốc, đừng tưởng rằng tuổi của mình nhỏ thì không xứng làm sư phụ. Ngươi đừng thấy tuổi ta lớn, nhưng sửa mấy cái linh kiện máy móc lại không bằng ngươi. Hôm nào ta gọi ngươi một tiếng sư phụ, ngươi dạy ta mấy chiêu nhé.”
“Hồ đại ca, ngươi nói cái gì vậy?” Tô Ấu Vi cảm thấy ngượng ngùng.