“A tỵ!” Thạch Chí Kiên lấy khăn tay ra lau mũi.
Không biết vì sao, từ khi đến phim trường, lưng hắn đã cảm thấy lạnh. Chẳng lẽ có người đang nói xấu hắn sau lưng? Cũng phải, không bị người khác đố kỵ thì là kẻ tầm thường! Thạch Chí Kiên đã quen với cảm giác bị người khác đố kỵ!
Thạch Chí Kiên vừa suy nghĩ vừa bỏ khăn tay vào ngực, Trần Hôi Mẫn và Đại Ngốc đã đi phỏng vấn, hắn không thể đi theo, làm hỏng quy tắc phỏng vấn, đành rất buồn chán đi loanh quanh xung quanh công ty.
Không biết bao lâu, Thạch Chí Kiên đã đi đến khu nghỉ ngơi của công ty, nơi này chủ yếu để cho công ty điện ảnh bàn bạc công việc, có ghế sofa cao cấp, cà phê miễn phí, điểm tâm và các món ngon khác.
Thạch Chí Kiên không có việc gì làm, đành ngồi xuống bên cạnh, mông còn chưa chạm ghế, đã có người gọi lên: “Xin lỗi, tiên sinh, chỗ này lát nữa có người đến bàn công việc, ngài có thể ngồi ở chỗ khác không?” Nói xong chỉ vào một góc cứng gần khu nghỉ ngơi.