Đối với Đới Phụng Niên, hắn không có ấn tượng tốt gì với Lưu Giám Hùng, cảm thấy người này có dã tâm quá lớn, làm việc quá tàn nhẫn, khôn ngoan.
- Không biết Lưu tiên sinh mời ta đến đây có việc gì? - Đới Phụng Niên vén áo dài màu xanh, ung dung ngồi đối diện với Lưu Giám Hùng.
Dù sao bây giờ Đới Phụng Niên vẫn là đại lão của tập đoàn Đới Thị, cũng là đại cữu ca trên danh nghĩa của tên tiểu tử Thạch Chí Kiên, đương nhiên là oai phong rồi! Lưu Giám Hùng không cần suy nghĩ, mở miệng nói ngay:
- Đương nhiên là vì lợi ích của ngươi! Ngươi cũng biết ta là người như thế nào, nếu không có chuyện tốt cho ngươi, ta cũng không mời ngươi đến! - Vừa nói, vừa đẩy chén trà về phía Đới Phụng Niên. - Mời uống trà!
- Ta rất tò mò đấy! Lưu tiên sinh bây giờ rảnh rang như vậy, còn có lợi ích gì cho ta? Chẳng lẽ ngươi đã quay lại Thần Thoại, làm cánh tay phải của ngươi rồi? - Đới Phụng Niên cầm chén trà, uống một hơi cạn sạch, cười nhẹ với Lưu Giám Hùng.