Thạch Chí Kiên lấy một điếu thuốc trong bao thuốc lá ra, theo thói quen gõ gõ vào bao thuốc, sau đó mới cầm diêm để sẵn trên bàn lên châm thuốc.
Thạch Chí Kiên rít một hơi thuốc, nhả khói ra, nói: "Về việc của xây dựng Lợi thị, ta hy vọng Hart tiên sinh có thể giúp đỡ. Ngươi nên biết rằng, người Trung Quốc chúng ta rất biết ơn. Có một câu nói chắc chắn Hart tiên sinh đã từng nghe qua, là tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo.”
Hart mỉm cười: "Thật sao? Thành ngữ của người Trung Quốc các ngươi nhiều thật. Đáng tiếc trí nhớ của ta không tốt, không nhớ được những thứ đó.” Nói xong, hắn chỉ vào túi giấy mà Thạch Chí Kiên mang đến: "Hơn nữa, "biển rộng" của ngươi nhỏ quá. Ồ đúng rồi, là nước của ngươi ít quá. Trong sa mạc, ít nước như vậy không cứu được ai. Đặc biệt là những lữ khách sắp chết khát.”
Lúc hai người đang nói chuyện, đầu bếp mặc áo choàng trắng, đội mũ đầu bếp đứng bên cạnh, đi cùng với người phục vụ đeo găng tay trắng, bắt đầu bưng đồ ăn lên cho hai người.
Trứng cá muối.