"Đừng dừng lại, tiếp tục "vui mừng" đi." Lợi Tuyết Huyễn nói: "Cứ coi như ta không tồn tại.”
Lợi Tuyết Huyễn nói xong lập tức bước ra ngoài, thuận miệng nói: "Winzerton, gọi điện thoại cho sở sảnh sát Hồng Kông, nói ta mang một số quà từ Thái Lan đến tặng cho bọn họ, nhờ bọn họ sắp xếp, ta muốn đến thăm anh họ Lợi Triệu Thiên.”
"Rõ, Lợi tiểu thư." Winzertoncung kính đi theo phía sau Lợi Tuyết Huyễn.
Trước khi ra ngoài, Winzerton nhìn những người vẫn đang "im lặng như tờ" trong phòng họp, lại nhìn bóng lưng của nữ nhân lạnh lùng như băng tuyết đang đi phía trước, trong mắt đầy sự ngưỡng mộ.
Ai nói nữ nhân không thể "cầm cân nảy mực"?