"Giới thiệu nữ minh tinh thì thôi vậy. Lần này ta tìm ngươi có việc." Thạch Chí Kiên cười nói với Lôi Lạc.
Nghe xong, Lôi Lạc không vội hỏi Thạch Chí Kiên tìm mình có việc gì, ôm lấy vai hắn một cái tỏ vẻ thân thiết, tay kia nâng ly rượu lên nói với những người khác: "A Kiên. Thạch Chí Kiên, anh em tốt của ta, còn thân thiết hơn cả anh em ruột thịt. Các ngươi nhớ kỹ hắn, sau này hắn cần giúp đỡ gì, các ngươi nhất định phải ra tay giúp đỡ.”
"Giám sát Lôi cứ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ làm." Những người này đều là quan chức lớn nhỏ trong ngành cảnh sát Hồng Kông, ngày thường đều phải nhìn sắc mặt của Lôi Lạc, sao dám không nghe lời.
Sau khi Thạch Chí Kiên chào hỏi những quan chức của ngành cảnh sát, uống một vòng bia, Lôi Lạc mới lấy một điếu xì gà trong hộp ra, Thiệu Nhân Nhân giúp hắn châm lửa. Hắn rít một hơi, nhả khói ra, hỏi Thạch Chí Kiên: "Ngươi là người không có việc gì thì sẽ không đến chùa Tam Bảo, là một người bận rộn, ngày thường cũng chẳng thấy bóng dáng ngươi đâu. Lần này ngươi tìm ta có việc gì?”
"Tìm ngươi để nhờ vả." Thạch Chí Kiên nâng ly bia lên uống một hơi rồi đặt xuống, nhìn Lôi Lạc nói: "Ta muốn làm quen với người của sở Xây dựng.”