Trang Gia Tuấn ghét Thạch Chí Kiên từ lâu, thấy Thạch Chí Kiên dám ngông cuồng như vậy trước mặt những ông lớn này, không nhịn được nói: "Mọi người, đừng có sợ hắn! Hắn tưởng mình là ai chứ, có thể tiên tri tương lai sao? Bây giờ tiền thuê nhà ở toàn bộ Hồng Kông đang tăng. Đã tăng lâu như vậy rồi, sao chính phủ không ra tay? Hơn nữa, đây là Hồng Kông, là khu vực mậu dịch tự do, chính phủ không thể dễ dàng can thiệp vào sự vận hành của thị trường tự do! Sợ hắn làm gì? Cá cược đi!”
Đám người Lý Chiếu Cơ lạnh nhạt nhìn hắn.
Hoắc lão đại cũng nhìn hắn.
Trang Gia Tuấn thấy không có ai hưởng ứng, vẻ mặt hơi xấu hổ, cũng hơi quê. Hắn quay sang, trừng mắt nhìn Thạch Chí Kiên: "Ta cá cược với ngươi!”
Thạch Chí Kiên vỗ vỗ ngực: "Ồ, ngươi cá cược với ta? Ta sợ quá! Vấn đề là ngươi lấy cái gì ra cá cược với ta? Trường Giang Thực Nghiệp là của anh vợ ngươi! Bất động sản Trường Giang cũng là của anh vợ ngươi. Ngươi chẳng có cái gì cả. Cá cược với ta cái gì chứ?”