"Vừa rồi cái đó là gì vậy? Thật sự là cá hả?"
Diệp Diệu Đông nhìn ra ngoài cửa sổ qua lớp kính, chẳng thấy gì cả, mưa thỉnh thoảng đập vào cửa kính phát ra tiếng lộp bộp, anh nghi ngờ tiếng động vừa rồi chính là tiếng mưa đập vào cửa sổ.
"Không thấy gì cả!" Cha mẹ Diệp cũng thò đầu ra đồng thanh nói.
Lâm Tú Thanh ôm chăn trong tay, vội nói: "Là cá đấy, con nhìn thấy rồi, vừa đúng lúc bước ra khỏi phòng thì thấy một con cá đập vào cửa sổ."
"Con ra cửa xem thử, cha chờ chút rồi ra đây giúp con đóng cửa lại." Diệp Diệu Đông vừa nói vừa mặc lại cái áo tơi vừa cởi ra.