"Đúng, lúc về ngang qua huyện lỵ thì phải cập bến vào hỏi một chút, coi như quan tâm tình hình vụ việc, dù sao chúng ta... không phải, là con cũng là nhân chứng, lúc đó nhìn thấy thuyền chìm mà, tò mò hỏi chút cũng không sao."
Cha Diệp lúc đầu định nói là anh báo lên, sau đó vội ngậm miệng lại, chú Bùi còn chưa biết tối hôm đó họ đã vớt lên được hai thùng rồi.
Chú Bùi xen vào: "Tôi nghĩ, cũng có thể là họ thấy không thể trục vớt con thuyền chìm lên được, nên từ bỏ, hoặc là họ cũng đã xuống nước tìm rồi, nhưng không tìm thấy, dù sao giữa mùa đông thế này, xuống nước một lần cũng không dễ dàng gì. Chỉ dựa vào một tọa độ đại khái, trên mặt biển lại không có gì làm dấu hiệu, muốn tìm con thuyền chìm dưới đáy biển cũng không dễ."
"Cũng không cần đoán làm gì, dù sao cứ đi hỏi một chút là được." Diệp Diệu Đông cũng không chắc chắn, dù sao ngày mai cập bến về rồi, lúc về hỏi chút vậy.
"Trời đã tối, hơn 7 giờ rồi. Lát nữa ăn cơm xong, thuận tiện quăng lưới lần cuối ở quanh đây, chúng ta nhanh chóng cập bến vào thành phố nhé? Cố gắng trước nửa đêm đem hàng hóa trên thuyền đến chợ bán sỉ bán hết."