Diệp Diệu Đông vừa về đến nhà liền ngồi phịch xuống ghế, tay chân tự nhiên buông thõng xuống.
Bà nội còn múc cho anh một bát chè đậu xanh, bưng đến trước mặt anh: "Mệt lử rồi phải không? Trời nắng to thế này, đi đường xa vất vả quá, mau uống một bát chè đậu xanh cho mát. Trước đó bà cố ý múc một bát cho vào rổ, rồi để nổi trong lu nước, sẽ mát hơn để ở ngoài một chút."
"Vâng, đói chết rồi, vừa khéo lót dạ."
Anh cầm lấy bát chè đậu xanh, không dùng thìa, trực tiếp tu ừng ực vào miệng, chỉ đến khi còn một chút ở đáy bát mới dùng thìa.
"Hay là nấu chút mì cho con ăn trước..."