Bầu trời u ám, không biết bao giờ lại mưa nữa, Diệp Diệu Đông đi đường tắt, định về sớm.
Đường xấu cũng không sao, dù sao anh cũng đi ủng, đất ở gót chân cũng sắp bắn lên mông rồi, về nhà chắc chắn phải thay quần.
Tuy nhiên, nửa đường đột nhiên nhớ ra Diệp Tiểu Khê la lối bảo anh mua đường trắng, anh lại rẽ ra đường lớn.
Trưa nay cô bé ăn cơm xong ngồi trên ghế đẩu, mông lắc lư nghịch ngợm đung đưa cái ghế chơi, kết quả vô tình làm đổ cái ghế, ngã sấp xuống đất, môi bị chính mình cắn rách da.
Tiếng khóc oà lên đó suýt nữa đã nhấc bung mái nhà, khóc lóc thảm thiết, đáng thương hết sức, nước mắt rơi lã chã.