Lâm Tú Thanh cũng trách móc trừng mắt nhìn Diệp Diệu Đông: “Bảo anh trông chừng mấy đứa nhỏ, đừng để chúng ra bờ biển, cũng đừng để chúng giẫm nước, anh hay nhỉ, còn cố ý dẫn chúng ra bãi biển chơi, chơi ướt cả người."
"Hả? Oan cho anh rồi, em dặn gì anh đều làm hết rồi, hai đứa nhà mình anh không dẫn ra, mấy đứa dẫn ra không phải của nhà mình, không sao!"
"Ơ..."
Lâm Tú Thanh sững người, lại nhìn mấy bóng lưng chạy chơi xa xa, hình như đúng là không có mấy đứa nhà cô?
Hai đứa sao ngoan thế, ai cũng chạy ra hết, chỉ có hai đứa nó còn ở nhà?